Gia đình tôi bốn người,ợdửngdưngmặctôilàmmọicáchchuộclỗiníukébet 69 ty le ca cuoc nha cai hạnh phúc và đầy đủ vật chất, tôi và vợ bên nhau được 13 năm. Em tuy nhỏ tuổi hơn nhưng vừa đủ chín chắn và sâu sắc, còn tôi thành đạt và trải đời. Cứ ngỡ chúng tôi sẽ cùng nhau vui vẻ lâu dài vì cả hai là vợ chồng, là bạn bè nói chuyện rất hợp nhau về nhiều lĩnh vực kinh tế, chính trị, xã hội, hôn nhân, thể thao...
Hơn một năm trước, tôi gặp một cô gái trẻ nghèo, thấy thương cho hoàn cảnh mà giúp đỡ tiền. Tôi coi như mình từ thiện nhưng từ đó liên lạc nhiều hơn và chúng tôi lao vào nhau. Một hôm, vợ lấy ra một xấp hình tôi và bồ để lên bàn, nhìn thẳng vào mắt tôi hỏi: "Đây có phải sự thật không?". Tôi đành phải thừa nhận và vợ rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy vợ khóc. Em hỏi tại sao, nhưng tôi không nói được lời nào. Sau đó em đập tất cả đồ đạc gần đó. Em thường ngày điềm đạm nên tôi bất ngờ với hành động đó. Tôi ngay lập tức ôm vợ lại để tránh em làm thương mình. Một lúc lâu sau, em kể rằng hai tuần vừa rồi em đã cố gắng chịu đựng nên vừa rồi nếu không đập đồ, em sẽ phát điên mất.
Tôi xin vợ tha thứ vì thực sự không có tình cảm với cô kia, nhưng có lẽ vì bản năng đàn ông nên mới tiếp tục qua lại. Vợ vừa khóc vừa nói nói tôi ác lắm. Vợ hỏi có phải anh rất phấn khích khi có thể chu toàn vợ ở nhà và bồ ở ngoài không? Cảm giác lén lút có phải kích thích không? Có phải cảm thấy rất thỏa mãn rằng người thành đạt như anh có cả vợ lẫn bồ? Có phải anh tự tin khi bị phát hiện chỉ cần cầu xin là được tha thứ, bỏ bồ quay về với vợ? Hành vi của anh không phải nhất thời mà là chủ ý ngoại tình. Đây là sự coi thường bạn đời và sống thiếu trách nhiệm, đẩy bạn đời vào nguy cơ nhiễm bệnh tình dục. Rồi em nói "chúng ta xong rồi". Tôi cầu xin vợ hãy nghĩ lại vì gia đình, con cái. Em hỏi: "Anh thương con không?". Tôi nói "Có". Em tiếp tục: "Vậy là anh không thương em rồi". Từng chữ của vợ khiến tôi đau khổ.
Trong đời sống vợ chồng, em và tôi đều có khuyết điểm nhưng tôi không thấy có vấn đề gì, vì nếu em hoàn hảo, có là thánh rồi. Tôi biết mình rất khốn nạn, phản bội 13 năm yêu thương và tình nghĩa vợ chồng. Tại chính ngôi nhà của mình, tôi cảm thấy lạnh lẽo khi vợ dẫn con cái dọn ra ở riêng. Tôi ngồi đây nhớ những lúc em hay nhõng nhẽo về sự vụng về của mình. Tôi nhớ sự quyết đoán trong công việc của một phụ nữ thành thục và những lúc em vui vẻ vô tư trong cuộc sống. Em rất thích sưu tập và kể tôi nghe những mẩu truyện ngắn cười và cười phá lên. Nhiều lúc tôi không thấy nội dung buồn cười mà cười vì sự hồn nhiên của em. Nhiều người nói tôi may mắn lấy được em làm vợ, em nhanh nhảu trả lời "Đằng sau một phụ nữ thành công luôn có một người đàn ông trên cả tuyệt vời". Nhưng bây giờ tất cả là quá khứ. Tôi tự hỏi thời gian trước có lẽ mình bị ma ám hay sao lại có thể làm chuyện tồi tệ như vậy.
Vài ngày sau, vợ gửi tôi hồ sơ thỏa thuận ly hôn với ghi chú: "Chúng ta đến với nhau tự nguyện thì hãy ly hôn một cách văn minh nhất. Đừng để con biết lý do thực sự vì các con nên sống trong một môi trường yêu thương để chúng lớn lên với những suy nghĩ tích cực. Chuyện riêng của chúng ta cũng đừng làm phiền bố mẹ già hai bên". Tôi suy sụp khi em muốn nhanh chóng ly hôn. Tôi không đồng ý thì em muốn ly hôn đơn phương và đề bạt phương án phân chia tài sản. Vì tài sản khá lớn nên tôi cố tình nói luật sư kéo dài thời gian. Đến bây giờ cũng đã là vài tháng từ ngày xảy ra chuyện.
Gần đây, tôi phát hiện trong đồ dùng của em để lại nhà có một lọ thuốc ngủ và kết quả khám phụ khoa của vợ. Em nói đúng, hành vi ngoại tình của tôi quá đồi bại, có thể đẩy bạn đời không may dính những bệnh xã hội. Cũng may em không bị gì cả. Tôi nhớ em đến phát điên nhưng vợ luôn trốn tránh. Mỗi lần muốn thăm con, vợ luôn để em vợ đưa các cháu tới. Em vợ cũng là luật sư làm thủ tục ly hôn cho em. Tôi lại theo đuôi vợ chỉ để nhìn em từ xa. Có lúc em đi bộ trên phố không biết nghĩ gì mà đèn đỏ vài lần em không đi tiếp. Có lúc tôi theo tới xem trận thể thao em thích nhưng chỉ thấy em ngồi chăm chú xem mà không cảm xúc. Có hôm em vào quán karaoke giữa trưa hát một mình khoảng một tiếng rồi về. Có hôm tôi đi theo vợ sau khi tan làm vào công viên đi bộ nhiều vòng đến khi trời chập tối, em mới hoảng hồn tìm đường ra vì bị quáng gà.
Sự thu hút của vợ không chỉ vẻ ngoài mà còn là trí tuệ khiến em được nhiều người thích dù đã kết hôn. Trong đó có người đàn ông lớn hơn tôi chục tuổi, thành đạt và góa vợ. Ông ta là bạn đối tác của vợ, từng thừa nhận với tôi sự rung động với em không phải nhất thời, vì ở tuổi này ông ta biết cảm giác với vợ tôi là thật tâm nhưng tôn trọng em. Gần đây, tôi thấy em ăn trưa với người đàn ông đó. Thỉnh thoảng hai người cười nói làm tôi rất khó chịu nhưng không thể xông tới. Sau đó, hai người tách nhau ra về. Tôi thực sự lo lắng.
Gần đây, em chuyển qua chiến thuật nhẹ nhàng nói với tôi rằng: "Đừng đổ lỗi cho ai hết, chỉ cần nghĩ rằng trong cuộc đời có những người có lẽ chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường thôi. Hãy cảm ơn nhau vì đã gặp nhau thời thanh xuân tươi đẹp nhất và cùng nhau tạm biệt". Tôi nói rằng ai cũng có sai lầm, liệu tôi có cơ hội sửa chữa sai lầm không? Vợ lại bảo: "Đúng là ai cũng có sai lầm, nhưng có những cái sai một ly đi một dặm. Anh sai, anh cũng có thể sửa, chỉ là không có em cùng đồng hành nữa. Mọi sự đánh đổi phải trả giá. Chúng ta hãy dùng tất cả sự đau đớn ở hiện tại để đánh đổi sự trưởng thành để hướng tới tương lai tốt đẹp. Chúng ta thực sự kết thúc rồi".
Tôi thật sự hy vọng các độc giả cho tôi lời khuyên và giải pháp níu kéo hôn nhân. Vợ hận tôi nhiều nhưng cũng vì quá yêu nên mới hận. Tôi biết cả hai còn yêu đối phương. Nếu quyết định ly hôn vội vàng sẽ khiến chúng tôi hối hận trong tương lai. Nếu chỉ có 0.1% cơ hội, tôi vẫn muốn làm tất cả để vợ tha thứ.
Tuấn Duy
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc